Người chồng vô cảm [tư vấn]


nguoi chong vo cam, nguoi chong hen nhatMột cô gái với nhiều tâm sự:

"Xin chao a chuyen gia tam ly. Tôi tình cờ đọc được topic của mình trên một trang mạng xã hội, tôi đã lấy được địa chỉ để có thể chia sẻ và mong nhận được những lời khuyên, những cách đánh giá của a từ nhiều khía cạnh cho csong hiện nay cua tôi. Tôi xin phép được tâm sự đôi lời.
 Tôi và chồng kết hôn đã hơn 3 năm nay, trước khi cưới a có hứa với tôi sau lễ cưới anh sẽ đi làm, vì hồi đó chồng tôi 23t, a học bỏ dở 1 trung cấp và suốt đó cư ở nhà sống vào nghề cho vay nhặt lãi của ba mẹ anh! A ko thi đại học mà nhờ quen biết để xin vào 1 trung cấp, sau đó học được khoảng 3thang a nghỉ hẳn, suốt quãng thời gian từ lúc đó a chỉ đi chơi, đến lúc gặp tôi, a nói, a sẽ thay đổi nếu có tôi là vợ, luôn bên anh động viên anh cố gắng. Nhưng rồi sau ngày cưới, chồng tôi có đứng bán hàng vàng cùng với một anh ( a ta thuê cửa hàng nhà tôi va chồng tôi ngỏ y muốn chung vốn và cùng buôn bán), nhưng chỉ chưa đầy 1 tháng, chông tôi bỏ việc đó luôn.
Tôi và chồng thường xuyên xích mích to tiếng cũng chỉ vì việc a ko chiu đi làm, tôi lúc đó cũng đã mang thai và tôi rất muốn a vì đứa con sắp trào đời mà thay đổi, nhưng không. Thậm chí gia đình a cũng luôn ủng hộ a và nói rằng Ba mẹ vẫn đủ khả năng lo cho các con nen k phải nghĩ đến chuyện đi làm. Tôi thực sự thất vọng, đêm nào thủ thỉ 2 vợ chồng, t cug nói cho a hiểu, cái nghề cho vay nặng lãi là 1nghe rat bạc, ko biét lúc nào là mất hết, nhưng hinh như a ý không qtam. Con tôi ra đời, ngoài việc chịu đựng sự vô trách nhiệm den lanh cam từ phía chồng, nay tôi còn chịu thêm sự mệt mỏi từ phía gd chồng. Bme chồng tôi vì yêu cháu quá mà họ đâm ra ích kỷ. Suốt lúc nhỏ họ chỉ cho bà ngoại vào thăm mà k hề cho tôi cho cháu ra thăm bà vì kêu nó nhỏ đừng bắt tội nó ( mặc dù 2nha cách nhau chỉ khoảng 5cay) t nhẫn nhịn một cách quá thể đến mức hèn hạ, giờ đây nghĩ lại t thấy mình thật ngu ngốc. Đến khi con t được 6thang, lúc này mỗi tuần t được đưa cháu ra chơi với nhà ngoại 1buoi duy nhất, thời gian cố định từ lúc cháu ngủ dậy đến 6h tối phải có mặt tại nhà, với vẫn là lý do cháu còn nhỏ. Nhà t thì chỉ có 1 mẹ 1 con, t thương mẹ lắm và t đã rất bức xúc, t nhờ chồng lên tiếng bảo vệ nhưng a ta thật hèn, k dám, đúng thế, vì ăn bám không đi làm nên anh ta làm gì có tiếng nói....t quyết định học thật nhanh để sớm ra trường, đi làm lúc này t se ko bao giờ chịu cảnh này nữa, vì giờ vẫn mang tiếng là kẻ ăn bám nên t đành lòng cam chịu. Đến lúc bé nhà tôi 18 tháng tuổi, nha chong t vo no den' hang chuc ty?, con t mắc căn bệnh quái ác la ung thư, đã là giai đoạn cuối.... Lúc này t thúc giục chồng 1 cách dồn dập xin a hãy đi làm hãy nhin vào hoàn cảnh mà vì vợ vì con đứng lên mà làm ăn. Lúc này phía bme chồng t cũng bắt đầu lo lắng, thúc giục a ta mau đi làm, nhưng vô ích, đó đã là bản chất ăn sâu vào máu mất rồi. Gd bỏ tiền thuốc thang chữa bệnh cho t được đúng 1 đợt(7 ngày trong viện dùng hoá chất), sau đó họ nói k còn khả năng chi trả, họ nợ mẹ t 1khoan tiền trước đó mẹ t đòi để có tiền thuốc thang họ xin khất. Sau đó kể từ lần đấy, mọi khoản tiền tiêu dùng, xăng xe, học phí, thuốc thang là mẹ t lo cho t, t chi xin họ ngay 2 bữa cơm... Lúc đó t bắt đầu thấy mẹ yếu dần vì làm việc quá sức và áp lực của mẹ t có khi còn nhiều hơn cả t là ng bị bệnh, vì me chỉ có mình tôi mà thôi, t bắt đầu đứng lên nói những gì mình muốn mình cần, họ đã tiến bộ và cho t đưa con 1 tuần ra thăm ba ngoại 1 lần, cho chơi từ sáng đến 9h tối, 1 tháng được ngủ lại 1 lần. Rồi t tiếp tục khuyên động viên chồng hãy đi làm, nhưng a ta nói giờ không có vốn, t bảo ai cũng đi lên từ hai bàn tay trắng, ko co gi k thể, nhưng a ta gạt hết đi. A ta vẫn lao vào những thú chơi là chim chóc, cá cảnh, đánh cờ, điện tử. A ta bỏ mặc con cái cho bme mình trông, mỗi dot tôi vào viên, hàng ngày a vào thăm, có hôm lâu nhất là 30'. Mẹ tôi thấy cảnh đó thì đau đớn lắm, mẹ khuyên t trở về nhà ở với mẹ, 2 mẹ con tựa vào nhau để sống. Mẹ tôi vừa đi lam tối mặt lo tiền vừa là người trông nom t những hôm nằm viện, đến nay đã là hơn 16 thang từ ngày t nằm viện và chữa trị chồng t cung k hề tìm công việc để làm.  Vừa chữa bệnh t vừa đi học thật nhanh lấy tấm bằng đại học đi làm cho mẹ đỡ khổ... Về phía nhà chồng, họ giấu t chuyện họ đã trả nợ được một số nơi các khoản tiền nhất định, trả nợ bên đằng thông gia ( bme chồng của e chồng tôi) còn mẹ t thì họ vẫn thản nhiên xin khất, mà mẹ t thì điêu đứng lo thuốc thang cho t. Sống trong gd đó, t k phải làm gì chỉ việc đi học và trông con, cho c an ngu thôi, vì ngày xưa có 3 người giúp việc, sau này thời buổi khó khăn nhà mẹ chồng chỉ con giữ lại một người làm việc nhà còn cơm nước mẹ chồng t đảm nhận vì tôi vừa chữa bệnh vừa đi học.... Giờ đây, mọi chuyện cứ vậy mà tiếp diễn, mẹ tôi thì cú vất vả, chồng tôi thì cứ vui chơi, con mẹ chồng ba chồng tôi lo giữ cháu mình không cho đi đâu, mỗi lần con tôi ra thăm ngoại là một lần tôi lo lắng, không bị nói là từ bà về cháu bị ốm thì là cháu hư thêm, thực sự rất mệt mỏi, cần người chở che an ủi nhưng a ta vô trách nhiệm và không tiếng nói, vợ ốm đau cũng ko hề rủ lòng thương, con cái bo bê vô trach nhiệm. Lần này t quyết định ra đi để trở về sống 1csong cho mình và an ủi bên mẹ những ngày tháng này, va biết đâu trời thương t có thể qua cơn hiểm nghèo. T bỏ đi về mẹ chờ ngày toà xét xử để đưa con trai chở mẹ,đây là lần đầu tiên t dám và quyết định dứt khoát vậy, bên nhà chồng liên tục gọi muốn đón tôi về, chồng t cug xloi và muốn làm lại, liệu có thể tin a ta 1 lần nữa không? Hay bây h t hãy sống cho toi? Xin cho t một lời khuyên chân thành."

Xin chào bạn,
Tôi hiểu cảm xúc của bạn lúc này, vì tôi, dù gì cũng đã từng có cảm giác tương tự như thế...
sống trong cuộc đời, nếu bạn không nghĩ cho mình, thì bạn làm sao mà nghĩ cho người khác được. Bạn làm sao cho người khác cái bạn không hề có.
Dù là ai, cũng không bằng chính bản thân bạn hiểu mình, bạn hãy chăm lo cho sức khỏe của mình, trừ khi bạn khỏe, từ trong tâm hồn đến thể chất, không còn cách nào khác để bạn cải thiện cuộc sống trong sự yếu đuối...

Bạn hỏi tôi rằng liệu có nên cho anh ta một cơ hội không?
Xin phép cho tôi hỏi lại bạn : Bao nhiêu phần trăm bạn tin rằng mọi thứ sẽ tốt hơn ? Qua tất cả mọi chuyện...
Công việc, không phải là vấn đề với anh ta, vấn đề là ở chỗ "rủ 1 chút tình thương" mà bạn nói. Phải, anh ta ko chút yêu thương bạn và dòng máu kia.
Tôi không muốn nói cho bạn thất vọng, nhưng sự thật nên được phơi bầy và giải quyết 1 lần cho xong.
Anh ta vẫn tiếp tục vui chơi, vì anh ta thấy ba mẹ anh bắt đầu trả được 1 số nợ. Anh ta, ngựa quen đường cũ, ham vui chơi, không có tư tưởng lao động chứ đừng nói là hứng thú làm ăn.
Tôi nghĩ, tình thương - tình người là thứ quan trọng hơn cả, nhưng anh ta không có điều này, anh ta chỉ biết nói, chỉ biết hứa. 3 năm trời, không có gì thay đổi, kể cả tâm trạng và vai trò 1 người cha, 1 người chồng anh ta cũng ko cảm nhận được. Anh ta không thấy hổ thẹn vì điều đó, thậm chí việc dừng lại những thú ăn chơi, anh ta còn ko thể!

1 giả thiết cho bạn khi quay lại, cho anh ta 1 cơ hội...:
 - Anh ta sẽ làm việc tốt chứ ? Hay đó chỉ là 1 sự bắt buộc ? Anh ta sẽ làm khi có cha mẹ chống lưng như thế không? Một người chồng như thế mà
lại còn được cha mẹ ủng hộ cái quan điểm ở nhà ba mẹ nuôi?
 - Anh ta sẽ che chở cho bạn, động viên cho bạn chứ ?
 - Anh ta sẽ là người cha tốt chứ ?
 - Anh ta, sau này sẽ không quay lại thói ham chơi, hay sẽ trở nên gái gú chứ ?
 - Anh ta có can đảm ra sống riêng và chia sẻ với bạn không ?
Có tình thương thì 1 cơ hội là đủ, nhưng vô cảm thì 10 cơ hội cũng không đủ.

Quyết định nằm ở bạn, nếu bạn bản lĩnh, chia tay, cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu bạn sợ người vợ 1 con như bạn sau này khó lấy chồng, cũng có thể cho anh ta một cơ hội, nhưng không có nghĩa là bạn sẽ quay lại ở với anh ta vào thời gian này. Bạn sẽ ở với mẹ một thời gian để xem anh ta có thực sự thay đổi không?
3 tháng, 6 tháng hay 1 năm cho bạn quan sát là đủ...
 
Về phần mình, tôi khuyên bạn không nên nhẹ dạ thêm nữa, người ta đôi khi cần vô cảm và lạnh lùng để bảo vệ chính mình, sức chịu đựng mỗi người là có giới hạn. Vì bản tính nhẹ dạ mà con người ta chịu cực chịu khổ hết lần này đến lần khác.

Tôi không muốn làm bạn rối thêm nữa, HÃY TỈNH TÁO là điều tôi khuyên bạn.
- Cho chồng 1 cơ hội và GIẢ ĐỊNH tương lai, nếu xấu nhất thì bạn có CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC KHÔNG? Bạn có thể sống trong hoàn cảnh đó nếu nó xảy ra nữa ko?
- Chia tay, sống nuôi con và ở hạnh phúc bên mẹ mình hoặc quen 1 người con trai ĐÁNG TIN TƯỞNG khác.
Quyết định là ở bạn, hãy tỉnh táo!

Chúc bạn mau khỏe mạnh, bản lĩnh, sớm nhẹ nhõm và vui vẻ hơn...
--------------------------
*****

Để lại vài dòng comment góp vui nhé...

Cảm ơn các bạn !

Đăng nhận xét (0)
Mới hơn Cũ hơn