Con Dê của Ông Sê Ganh
--Alphonse Daudet --
Ông Xơganh chẳng bao giờ nuôi dê gặp may cả. Nuôi con nào mất con ấy và lần nào cũng mất như lần nào: một buổi sớm tinh sương, dê giật đứt thừng bỏ lên núi rồi cuối cùng bị sói ăn thịt. Mặc cho ông chủ vuốt ve, bất chấp cả nỗi sợ chó sói, chả có gì giữ nổi chúng lại được. Dường như chúng là những con dê độc lập, ham sống bằng bất cứ giá nào dưới bầu trời phóng khoáng và tự do.
Ông Xơganh vốn dĩ hiền lành, thật thà nào có hiểu tính nết những con vật của mình đâm ra thờ thẫn, ông bảo: “Thôi, chẳng còn hi vọng gì nữa, dê nó chán ở nhà mình, không nuôi được một con nào sất”.
Tuy thế ông vẫn chẳng ngã lòng và sau khi mất đứt sáu con cùng một cách như nhau, ông tậu tiếp con dê thứ bảy; có khác chăng, lần này, ông chú ý mua con dê còn rất non để nó quen dần cửa nhà ông.
Chà! Cái con dê bé bỏng này của Ông Xơganh mới tuyệt làm sao, nó quả là đẹp với đôi mắt dịu hiền, bộ râu hạ sĩ, những móng chân đen láy, cặp sừng nổi vằn và bộ lông trắng, dài như khoác lên mình nó chiếc áo choàng!
Nó thật kiều diễm, chẳng thua mấy con dê của Exmêranđa(2), nó lại còn ngoan ngoãn, nũng nịu, để yên cho vắt sữa, không cho chân vào bồn. Một con dê tiểu thơ đáng yêu biết dường nào...
Sau nhà Ông Xơganh có một mảnh vườn rào kín đáo cây sơn trà. Ông thu xếp cho cô khách trọ mới vào đấy. ông buộc nó vào chiếc cọc giữa một khu đẹp nhất trong vườn, cẩn thận thả dài dây thừng cjo nó được thoải mái và lúc lúc lại tới thăm xem nó ăn ở có tốt không. Dê ta cảm thấy sung sướng vô cùng và gặm cỏ thích thú tới nỗi Ông Xơganh phải hỉ hả trong lòng.
“Cuối cùng - con người tội nghiệp ấy nghĩ - thế là được một con dê không đến nỗi chán ở với mình”.
Ông Xơganh lầm, con dê của ông đã chán ngấy mất rồi.
*
Một hôm, dê ta nhìn lên núi, tự nhủ thầm: “Ở trên kia chắc là sướng lắm! Còn gì vui thú hơn được chạy nhảy giữa những búi cây hoanh dã, không còn bị cái dây thừng chết tiệt này nó cứ cứa vào cổ! Chỉ có giống lừa, giống bò thì mới gặm cỏ trong vườn... còn đối với giống dê thì phải là khoảng rộng bao la”.
Từ bữa có ý nghĩ đó, cỏ trong vườn đối với dê thành nhạt nhẽo. Nỗi buồn chán ngán nảy sinh. Dê gày đi, sữa xuống ít. Trông nó mà thương, suốt ngày kéo lê chiếc dây thừng, đầu ngoảnh về phía núi, mũi phập phồng, miệng kêu mêêê... não ruột!
Ông Xơganh nhận ra dê của ông có vướng mắc chi đây, nhưng ông không hiểu nổi vì sao... Một buổi sớm mai, khi ông vừa vắt sữa dê xong thì dê quay lại nói với ông theo cái khẩu ngữ riêng của nó:
- Thưa ông Xơganh, xin ông hẵng nghe cháu, cháu buồn chán ở với ông quá rồi, ông cho cháu lên núi.
- Chết nỗi, trời ơi!... Cả nó cũng thế ư! Ông Xơganh thốt lên, lặng người, buông rơi cả chiếc bồn đựng sữa; rồi ông ngồi sệp xuống bãi cỏ bên cạnh con dê của mình.
- Thế nào, Dê bạch, con định bỏ ông ư?
Dê bạch liền trả lời:
- Vâng ạ, thưa ông Xơganh.
- Ở đây thiếu cỏ cho con ăn ư?
- Ồ, không đâu ạ, thưa ông Xơganh.
- Hay vì ông buộc thừng ngắn quá, con có muốn ông nới dài ra nữa không?
- Chả cần đâu thưa ông Xơganh.
- Thế thì con cần gì nào? Con muốn gì nào?
- Cháu muốn lên núi, thưa ông Xơganh.
- Thật khốn khổ con ơi, con không biết rằng có chó sói trên núi sao... Gặp nó thì con làm thế nào?...
- Cháu sẽ húc nó bằng cặp sừng của cháu, thưa ông Xơganh.
- Chó sói có coi ra gì cái cặp sừng đó của con, nó đã từng ăn thịt những con dê có sừng lợi hại gấp mười lần của con... Con không biết con dê già Rơnốt tội nghiệp ở đây nămm ngoái ư? Đó mới thật là một con dê cái chúa trùm, khoẻ và ngỗ ngược như dê đực. Nó đã quần nhau suốt đêm với sói... Rồi đến sáng, sói ăn thịt nó.
- Chao ôi! Chị Rơnốt tội nghiệp!... Cũng chẳng can gì, ông Xơganh ạ, ông cứ để cháu lên núi.
- Trời đất quỷ thần ơi! - Ông Xơganh thốt lên - ai đã làm cho lũ dê của tôi lú lẫn đến nỗi này? Lại thêm một con nữa cho chó sói ăn thịt đây... Không, dứt khoát không... dù mày muốn, tao cũng phải cứu cái mạng mày, cái con dê quỷ quái kia! Để mày khỏi giật đứt thừng, tao sẽ nhốt mày vào chuồng bò và mày sẽ nằm lì mãi trong đó.
Nói rồi, Ông Xơganh mang nhốt dê vào chuồng bò tối như bưng và khoá trái hai lần cửa lại. Chẳng may, ông quên khuấy mất đóng cửa sổ nên ông vừa quay lưng ra là con dê bé bỏng đã nhảy tót đi mất. Dê bạch vừa lên tới núi thì cả một niềm hân hoan tràn ngập khắp đó đây. Chưa bao giờ những cây tùng, cây bách cổ thụ lại được thấy một con dê đẹp đến thế. Nó được tiếp đón như một nàng công chúa. Cây giẻ cúi rạp xuống đưa đầu nhành lá vuốt ve nó, hoa kim tước vàng óng nở rộ và cố toả hương thật ngát dọc lối nó đi qua. Cả núi rừng tưng bừng đón nó.
Da ta hoan hỉ biết chừng nào! Chả còn cái thừng, cái cọc nữa... Chả còn ai cản được dê đi lại tung tăng, gặm cỏ tùy thích. Mà cỏ ở đây sao mà nhiều đến thế, cứ là ngập lút sừng. Và cỏ mới tuyệt chứ! Nào ngọt này, non sớt này, có răng cưa này, đủ mùi, đủ vị của muôn loài cây cỏ... Thật khác xa với cái thứ cỏ trong vườn nhà. Lại còn cả hao nữa!... Những bông cát cánh đại đoá xanh lơ, những đoá lồng đèn có đài dài hoa đỏ thắm, bạt ngàn rừng hoa dại căng mật nồng ngây ngất!
Dê bạch ta ngà ngà say tỉnh, vẫy vùng trên cỏ, bốn vó chổng lên trời, lăn tròn theo bờ dốc, vùi mình vào đám lá rụng lẫn lộn với hạt giẻ. Rồi, đùng một cái, dê chồm phắt dậy. Hấp! Nó đã chạy biến, cắm đầu, cắm cổ vượt qua các búi gai, các khu rừng rậm xanh rì, lúc trên mỏm núi, lúc dưới khe sâu, lên cao rồi xuống thấp, ẩn hiện khắp nơi... Người ta tưởng có tới mười con dê của Ông Xơganh lúc này ở trên núi.
Đúng là cái con Dê bạch này chẳng biết sợ gì hết.
Thoắt một cái, nó đã nhảy qua thác lớn, bọt nước và bụi ẩm toé lên mình nó. Mình mẩy ướt sũng, nó cứ thế lăn kềnh ra phiến đá phẳng và hong khô dưới ánh mặt trời... Một lần, dạo bước men theo một trái đồi, miệng ngậm bông hoa kim tước thơm ngào ngạt, dê bỗng nhận ra ngay dưới chân mình, tận phía cánh đồng tít tắp kia ngôi nhà có vườn rau của Ông Xơganh. Cảnh ấy khiến nó cười ra nước mắt. Nó nói: “Bé tí tẹo tèo teo thế kia kìa, thế mà sao mình đã sống được ở đó nhỉ?”.
Con vật nhỏ tội nghiệp! Thấy mình đứng chót vót trên cao, nó lại nghĩ mình chí ít cũng lớn bằng cả thiên hạ.
Tóm lại, đó là một ngày thú vị. Vào giữa trưa, đang lúc tung tăng chạy xuôi, chạy ngược, nó bỗng rơi vào một bầy sơn dương đang nhai nho rừng gau gáu. Nhà nữ du hành áo trắng của chúng ta làm ai nấy xốn xang. Người ta nhường chỗ nho ngon nhất cho cô nàng và tất cả các chàng trai đều trổ hết tài hào hoa phong nhã. Hình như có một chàng sơn dương trẻ trung, thắng bộ áo choàng đen mượt, được diễm phúc lọt vào cặp mắt xanh cô nàng Dê bạch. Đôi tình nhân tha thẩn trong rừng một, hai giờ liền và nếu bạn muốn biết chúng đã nói gì với nhau thì hãy đến hỏi những dòng suối nỏ mồm mách lẻo đang chảy ngầm trong đám rêu.
*
Gió bỗng thổi mạnh hơn. Núi non ngả sang màu tím sẫm. Đã xế chiều...
“Chiều đên rồi ư?” - Con dê bé bỏng nói và đứng sững lại sửng sốt.
Dưới chân núi, đồng ruộng chìm trong sương mù. Mảnh vường Ông Xơganh lẫn trong sương, chỉ còn thấy mái ngôi nhà với làn khói thoảng bay. Dê lắng nghe tiếng nhạc đàn cừu đang được lùa về làng và lòng nó rộn lên một nỗi buồn da diết... Một con chim ưng bay về tổ, đôi cánh chim lướt nhẹ vào mình nó. Nó rùng mình... Rồi tiếp đến, một tiếng hú vang lên trong lòng núi:
“Hu hu!”.
Dê nghĩ đến chó sói. Suốt cả ngày, cái con điên dại này nào có lúc nào nghĩ đến. Cũng lúc này, từ dưới thung lũng xa tít kia vọng lên tiếng tù và. Đó là Ông Xơganh tốt bụng đang cố gọi một lần cuối cùng.
“Hu! Hu!” - Tiếng sói hú.
Trở về đi con! Trở về đi con! Tiếng tù và gào lên gọi.
Dê bạch muốn trở về nhưng nhớ đến chiếc cọc, chiếc dây thừng, chiếc hàng rào quanh vườn, nó lại nghĩ không thể chịu đựng nổi một cuộc sống như vậy, chi bằng ở lại đây hơn.
Tù và không thổi nữa...
Nghe đằng sau có tiếng lá cây sột soạt, dê quay đầu lại và nhận ra trong bóng tối hai cái tai ngắn dựng ngược với cặp mắt sáng quắc... Đó là con chó sói.
Con sói kếch sù, ngồi thù lù, im thin thít, mép nhấm nhép ngắm con dê trắng xinh xẻo. Chắc mẩm xơi ngon dê rồi nên sói chẳng vội vàng; khi thấy dê quay đầu lại; nó mới cất tiếng cười độc ác: “Ha! Ha! Chú dê bé bỏng của Ông Xơganh”; và nó lè cái lưỡi đỏ lòm to tướng ra liếm mép.
Dê bạch cảm thấy nguy đến nơi rồi... Nó thoáng nhớ lại chuyện con dê già Rơnốt đã quần nhau với sói suốt một đêm để rồi đến sáng thì bị nó ăn thịt, dê tự nhủ hay là mình cứ để sói ăn thịt quách đi còn hơn; nhưng rồi nghĩ lại, nó liền thủ thế, đầu cúi xuống, sừng giương ra phía trước, rõ đường đường một con dê dũng cảm của Ông Xơganh... Không phải nó hi vọng giết được chó sói - có đời thuở nào dê giết được sói - nhưng chỉ để nó xem thử có cầm cự được lâu như Rơnốt không...
Thế là con ác thú tiến lại và cặp sừng nhỏ bé của dê khoa lên nghênh chiến.
Chà! Con dê nhỏ dũng cảm! Nó mới quyết chiến làm sao? Có đến trên mười lần nó phải buộc sói lùi lại để lấy sức. Trong những lúc ngừng chiến ngắn ngủi ấy, con bé háu ăn còn bứt vội một nhánh cỏ thân thiết trong đời nó, rồi miệng vẫn nhồm nhoàm đầy cỏ, nó lại quay vào cuộc chiến... Cứ như thế mà kéo dài suốt đêm. Thỉnh thoảng, con dê của Ông Xơganh lại ngước trông những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời trong sáng và nó tự nhủ thầm:
“Ồ! Miễn là mình cầm cự được tới lúc rạng đông...”.
Các vì sao lần lượt lụi tàn. Dê bạch dồn sức húc càng hăng, chó sói cũng dồn sức cắn càng dữ... Một vầng sáng xanh mờ nhạt hiện ra phía chân trời... Một tiếng gà gáy ồ ồ cất lên từ một trang trại.
“Thôi xong!”. Con vật tội nghiệp thốt lên, nó còn đợi có trời sáng để chết thôi, và nó đã ngã sõng xoài ra mặt đất trong bộ áo lông trắng đẹp đẫm máu.
Lập tức con chó sói chồm tới và ăn thịt nó...
Nguồn:
http://trunghocduytan.com/viewtopic.php?p=13031&sid=3692a1f37fedcfc17861047c7eaceddb
Copied by Windrunner+
Bài viết quá hay tiện thể mình giới thiệu luôn những Quán dê ngon Hà Nội
Trả lờiXóa