Sống vì người khác - Căn bệnh gây khổ đau không lời....
Trong khu rừng thiên đường, vốn từ trước đến nay, các loài thực vật đều sống rất tươi tốt, ra hoa kết quả rất đẹp và ngon. Các loài cây luôn hút đủ số lượng nước và luôn nhường những gì cần cho các cây còn lại, đôi khi mùa hạn, chúng cũng chia sẻ cho nhau 1 ít nhỏ nhoi nguồn nước có được để cùng tồn tại, vượt qua giai đoạn thời tiết khó khăn.... Nói đúng hơn, các loại cây ở khu rừng thiên đường này biết yêu thương lẫn nhau, luôn quan tâm và yêu thương cây khác....Ở đây, chúng chưa từng bị ảnh hưởng xấu từ tác nhân bên ngoài, cho đến một ngày...
Tại một khúc sông kia, có rất nhiều cây ven 2 bên bờ, vì nằm sát bờ sông nên hầu như tất cả mọi loài cây ở khu này đều to lớn hơn và mạnh khỏe hơn những cây cùng loài ở chỗ khác, cành lá của chúng sum xuê tỏa rộng che rợp cả một khoảng lớn quanh chúng, rậm rạp đến nỗi tưởng chừng như ánh nắng không thể lọt vào, và giả như có một cây con xuất hiện thì nó có thể sẽ không nhận được ánh nắng mà chết đi...
Tuy vậy, ở đây có 1 loài cây Lulaby thuộc hàng nhỏ bé so với mấy loài cây anh chị kia....Có thể sẽ không có gì xảy ra, cho đến khi có một cây Lulaby cảm thấy mình quá nhỏ so với mấy cây kia, nó cảm thấy mình chẳng có gì đáng tự hào, rồi nó lo nghĩ những cây con sẽ như thế nào, rồi nó khó chịu với những cành lá to quá đáng của mấy cây xung quanh che đi mất tầm mắt của nó khi nhìn ra bầu trời....
Cây Lulaby bắt đầu suy nghĩ sai lệch, điều mà từ trước tới nay chưa từng có ở khu rừng thiên đường này...Nó đem lòng ganh tị, mỗi ngày nó thấy bộ não nó nhức hơn và căng thẳng, nặng nề hơn, quyết không chịu thua những cây kia, ngày ngày nó âm thầm lặng lẽ hút thật nhiều nước, hút hút hút và hút.....Nó hút hết nước và khoáng chất của những cây đứng sau nó, có những lúc nó cảm thấy mệt mỏi khi phải gòng quá sức của bản thân....nhưng mặc cho bọn sau lưng cứ kêu gào, sự tham lam của nó vẫn mách bảo nó hãy tiếp tục và bất chấp....Nó to lớn nhanh như gió thổi vậy, nó vui khi thấy được những thành công nhất định, nó cười thầm và tiếp tục làm công việc đó rất cực lực mà chẳng biết rằng tình cảm giữa nó và các cây kia đã rạn nứt từ lâu...Nó làm hại đến sức khỏe và tinh thần vui vẻ vốn có của các anh em xung quanh. Mọi người bắt đầu nghi ngờ nó đã thay đổi, những cây xung quanh bắt đầu đâm rể ra các hướng khác để kiếm chút nước và khoáng chất...
Sức khỏe của nó tuột dốc thảm hại, rồi nó bắt đầu suy nghĩ về những sai trái của mình, nó biết dù có sống sót đợt này thì khi có gió bão, nó sẽ bị bấng gốc đi như chơi thôi... Nhưng, anh em vẫn là anh em, những cây Lulaby thuộc dòng họ anh em nó vốn nhỏ con không thể đâm rễ đi xa nơi khác được, chấp nhận hút bớt nước dùm nó, mỗi cây 1 tí, mấy ngày sau nước đã rút hoàn toàn....
Nó rối rít cảm ơn anh em, nhất là loài cây anh em Lulaby của nó...Nó rơi nước mắt ( nhân hóa), hối hận về những gì đã làm, nhưng dù sao, chuyện cũng đã qua....
Nó bắt đầu "yêu thương các cây khác" như xưa. Nó ngẫm nghĩ ý nghĩa thực của cuộc sống là gì. Vốn sẽ chẳng có gì đến khi nó nhìn vào những loài cây to lớn khác rồi đem lòng ganh đua, ghen tị, vốn không khí sẽ chẳng căng thẳng nếu không có sự xuất hiện tham vọng từ nó, và...Nếu không có những loài cây anh em Lulaby thì nó đã không thể được cứu sống, nếu như không có những loài cây to, làm sao nó có thể tồn tại mỗi khi cơn bão ập đến...
Nó dần hiểu ra, và từ từ quay lại với cuộc sống thanh bình trước kia, không có sự so sánh, không có sự ganh đua hay ghen tị. Nó thấy nhìn vào các cây khác để so sánh rồi tạo ra áp lực cho bản thân và những cây anh em xung quanh chẳng làm được gì cả, và chẳng thấy có chút ý nghĩa gì khi nó không còn là nó, chỉ thêm hại nó và những anh em của nó mà thôi...
Nó hiểu, dù cao lớn hay bé nhỏ, dù có gì đi chăng nữa thì nó - anh em Lulaby của nó cũng có những điểm tốt không thua kém gì các loài cây lớn. Kể từ đó, nó làm tròn nhiệm vụ của nó mỗi ngày, làm những gì mà nó thích, vui đùa cùng anh em và sống mà không còn bất kì sự so sánh nào....
Written by Windrunner†
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa