Sương đêm!



Bà ta, mỗi sáng dậy sớm, trước khi những tiếng chuông báo thức rung reng, để lùng và sục những thứ phế thải mà người khác bỏ đi để tìm chút gì đó dư dã còn sót lại cho đứa con đang yên ngủ. Bà nghĩ, trên đời này, suốt mấy chục năm, thượng đế chưa cho bà cái quái gì cả. Mà bà cũng chả thấy có quái gì là quan trọng. Với bà thì thượng đế ít nhất là bị mù, nếu không thì ông ta bị điếc để nghe thấy tiếng gọi của những tổn thương, những âm ai oái phất phơ đâu đó tràn ngập cả địa cầu.

Thượng đế chắc là đã chết, còn nếu sống, ông ta chỉ là bù nhìn. Hoặc có thể, ông ta là nô lệ của những con chiên ngoan đạo, nô lệ trong cái lồng của tâm trí. Và khi những con chiên thấy người thân của hắn bước ra từ ngục tối của khổ đau, ngất ngây trong cơn bệnh chẳng còn nhận biết được điều gì, hắn tự hỏi thượng đế ở đâu.

Thượng đế chả quan tâm. Ông ta đang vui vẻ với những tôn sùng mà bọn ngoan đạo tôn lên tận mây xanh. Ông ta khoái chí, cười ngắc ngư, và nhìn và chẳng có phép màu gì. Ông ta chỉ biết cười. Có đôi khi ông vui vì ai đó nghĩ tốt về ông, nhưng nhanh chóng, ông biết mình chả làm được cái tích sự gì cho đời. Lầm than ở khắp mọi nơi trên địa cầu, thử hỏi có gì trả lời được cho điều đó. Lý lẽ của thượng đế chỉ là một thứ nhảm nhí nhất thế giới, và luật nhân quả cũng chả là cái gì mà bà soạn rác phải quan tâm.

Thượng đế chẳng bênh vực kẻ yếu, cũng chẳng khuyến khích kẻ hiền lành. Vì tất cả những tên tốt bụng trên đời này phải tự mình chống chịu, ngủ ngoài bờ rào trong những cơn say bí tỉ, và nghe tiếng chuột chù kêu en éc xung quanh.

Những tiếng xe lướt qua, bỏ lại những gã say mèm mà nằm ngoài bờ đê. Có đếch gì là tốt lành khi đưa những gã ta về nhà để quậy tanh bành? Ai còn thèm cứu giúp những kẻ mê muội trong cơn say bí tỉ. Những tên say tưởng ngày mai sẽ khá hơn, nhưng trước hết, phải làm rỗng tâm trí bằng men rượu cái đã, để chờ tới ngày mai.

Rồi không gì hết, chả có gì, ngoài sương lạnh. Và người dậy sớm tập thể dục, những kẻ vương giả cứ lướt qua. Dường như cách đối xử cao nhất chỉ là một ánh nhìn, rồi thì những tay vô gia cư hãy cứ tồn tại với chuột đi, và mái hiên, hoặc bãi cỏ khi sương đêm vẫn cứ tuôn những hồi bất tận.

Sương vẫn rơi, đếch cần biết đến ai, dù là kẻ giàu hay người nghèo. Những cơn ho trong đêm phá tan những giấc ngủ. Và có ai đó thức dậy khi cả nhân loại đang ngủ yên, để nhấm nháp, ít rượu còn sót lại của đêm trước. Hút cho hết những điếu thuốc còn lại rồi chả cần biết đến ngày mai.

Sáng sớm, những đứa trẻ cứ vui đùa, đi học, nhìn những gã nằm bờ bụi, vứt những ánh nhìn ghê tởm, cùng hộp sữa rỗng không. Chẳng mấy chốc, kẻ say nằm bên một đống rác hôi thối, vì gã không may nằm tại đây. Giá gắng thêm chút nữa, gã đã không phải nằm cạnh đống rác đầy những chuột, và mầm bệnh, thậm chí là dịch hạch. Cũng chả có gì quan trọng, vì rồi ai về nhà nấy, và gã cũng chẳng đủ tiền để đặt chân vào những bệnh viện khang trang bậc nhất đất nước. Bệnh viện trung ương là nơi của hóa đơn và tiền bạc.

Ai mà quan tâm lũ vật vờ kia. Và có kẻ nào thất bại trên chiến trường của danh vọng, thì hãy tự thân mà bước đến cầu, dang tay ra, rồi bay phấp phới trong gió. Ba giây sau, bõm, và mọi thứ kết thúc.

Vòng tròn cuộc sống là thế đấy, và cả tên đang suy tưởng điều này cũng nằm gục dưới một mái hiên. Dẫu sao thì hắn vẫn may mắn, vì có rượu để uống, và có mái hiên để ngủ. Dẫu sao, vẫn may mắn hơn hàng triệu người... Hàng triệu người đã tháng nay không có giọt nước để tấm, và uống nước để duy trì tánh mạng. Co ro trong sương sớm thì ai mà ngủ được. Nhưng ngủ để rồi làm gì nữa? Những câu hỏi chẳng có câu trả lời theo sương rơi xuống.

Và những gã đấy, phút chốc may mắn nhận ra, nơi này không để dành cho mình. Và những điều mà sức lực yếu ớt của các gã có thể làm, là chấm dứt tất cả.

Khi sương ngừng rơi, nhiệt độ lạnh thấu xương, gió vẫn thổi một cách vô tình, những người trùm kín mình sáng sớm đi chợ cho những đứa con thơ đang đói ở nhà, vẫn còn biết là mình may mắn lắm. Và rồi về nhà, với tâm trạng nặng trĩu, kể lại những gì đã chứng kiến trên đường. Dòng xe qua lại, trước một con người nằm dưới hiên, đã chết hay còn sống, chẳng ai biết...

Nhưng liệu điều đó có là quan trọng gì?

Những đứa trẻ bắt đầu khóc, giọt nước mắt của nhân loại vẫn rơi, gửi đến những miền xa xôi, linh hồn lơ đễnh, rằng: Hi vọng anh ra đi thanh thản, tất cả cũng chỉ vì: Luật đời...


-Lục Phong-

1 Nhận xét

Để lại vài dòng comment góp vui nhé...

Cảm ơn các bạn !

  1. Playtech - New Zealand's #1 supplier of gaming equipment
    Playtech, an innovator worrione of software deccasino and services for online gaming and 바카라 iGaming products, worrione.com have partnered with https://deccasino.com/review/merit-casino/ supplier Casino.

    Trả lờiXóa
Đăng nhận xét
Mới hơn Cũ hơn